Lúc cho ăn được để trên cao, gà phải nhón gót mới ăn được (tập nhóng cao) sẽ tốt gà.
Cho gà ăn là khi ở nhà, lúc mang đi đá, tuyệt đối không thả cho ăn bậy, ngừa kẻ đầu độc. Đang nuôi thúc, nếu được gần một con gà trống khác (tương kiến bất tương đả), gà sung sức, đi tới đi lui tránh được mỡ dư càng tốt (hình thức như vần xoay).Trước khi đó, phải biết rằng gà không hề khó chịu trong mình.
>>
ca cuoc da ga Gà càng ngày ra độ càng được luyện thúc kỹ càng, trước đó phải lo
nhồi gà.
+ Cách nhồi là ôm con gà để trước mặt, vô tay gà và nhồi lên xuống nhẹ nhẹ cho chân gà hổng mặt đất độ 3 hoặc 4 tấc, nhịp đều, bỗng nâng cao lên một chút và rút tay ra liền, tự nhiên gà mất thăng bằng và rơi xuống, sẽ chống cẳng và phải dùng hai gối chống chỏi cho khỏi tê.
+ Cũng như trên, lần này thả cho gà ngã chúi về phía trước, rồi lại tiếp tục cho ngã về phía sau, ngã bên phải, ngã bên trái, đó là thể thức “nhồi gà”, tập như thế, gà sẽ vững vàng đôi chân, tránh yếu gối và cũng đồng thời tiêu bớt mỡ dư, mỗi ngày khoảng mươi mười lăm phút là đủ.
+ Khi tập nhồi phải cho ăn một chút
cam thảo, nấu lấy nước uống, như vậy gà thở thông, chẳng kéo đờm lúc mệt. Trước khi đá ba, bốn ngày, cũng cho uống nước cam thảo nói trên, khi đá gà ít bị đờm lên chặn cuống họng, khiến gà khó thở, mất sức.
Sắp đặt ra trường
Bữa ra trường, sáng tinh sương là lão “sư kê” đến trại gà, bản thân ôm từ con trống ra khỏi chuồng, vuốt ve mơn trớn (nựng) đã đời rồi mới cho vào lồng ép. Phép nhốt gà vào lồng ép cũng có kỷ luật và cũng rất nghệ thuật, phải bưng con gà đút ngược, để chui đuôi vào trước, nhà điệu nghệ không bao giờ đút đầu gà vô trước, vì có ý hiểu đưa đầu gà chui vô là “mất thể thống con gà”. Và đút đuôi vào trước thì khi vào lồng, con gà ngó mặt ra cửa, xem oai nghi hơn. Khi đến trường đấu, đưa gà vào bội, thì y như “rước cô dâu”, mở cửa “thỉnh” ra chớ không bắt đi ngược, mất thể thống và vẻ long trọng đi. “Sư kê” quan sát một lần chót trước khi đưa gà ra cho đấu, tay vuốt mã gà, miệng “tróc tróc” kêu tên từng con một, “hỏi han ân cần” như một vị tướng khuyến khích binh sĩ trước khikhaichiến.
Trên mỗi lồng ép, đều có choàng một chiến khăn vuông vải đỏ, khăn này luôn luôn phải che theo chiều nắng, không khéo con gà say nắng, hay ngộ cảm vì ngọn nắng chói ngay đầu ngay mắt thì nguy to.
“Sư kê” cũng có phận sự kiểm tra lương thực của gà, phải nhớ mang theo nước ở nhà cho gà uống, e chừng không quen nước lạ ngộ thời bị chanh nước, chói nước, thì còn gì công phu luyện tập. Cơm ở nhà nếu để nguội, vắt sẵn, hờ khi đụng độ sẽ có cho gà ăn cầm hơi, trước khi gặp độ, không gà nào được ăn lúc sáng bữa ra trường đấu, và chỉ được uống cầm chừng trừ bữa ăn.
>>
ga đá truc tuyen Kinh nghiệm cho biết, gà có hột lúa trong bầu diều chưa kịp tiêu không khác võ sĩ ăn no, xáp trận, chúng đánh ói cơm mà báo.
Đồ nghề lợi hại, dụng cụ tối tân của “sư kê” là chiếc khăn điều để bồng nước. Khách chơi gà, xem trọng như “lá cờ lệnh” của một đạo binh, đố ai dám rớ trừ phi lão “sư kê” đi đâu cũng vắt trên vai, rất hãnh diện còn hơn kép hát bội với mấy lá cờ xanh, đỏ cắm sau lưng, và mỗi khi chiếc khăn rơi giữa trường đấu hay trong chậu nước là biểu hiện “sư kê” và “chiến kê” đã đầu hàng vô điều kiện không khác chi trên võ đài, bọn làm nước quăng khăn nước lên đài để cứu chàng võ sĩ bị người đánh hơn đánh cho.
Ngoài “chiếc khăn lệnh”, “sư kê” còn có một hộp thiếc nhỏ, đựng đủ thập vật, từ cây kim sợi chỉ may, dao con thiệt bén, kéo nhọn, vải sạch, miểng sành miểng chén (dành khi làm cựa), và còn bao nhiêu đồ tế nhuyễn khác, đều là dụng cụ “bí mật” phòng khi gấp rút thì có sẵn, chuốt cạo mũi cựa cho thêm dữ, vá vết thương, may chỗ bị đâm v.v..