Sau một hành trình dài và đầy căng thẳng, Champions League mùa giải 2017/18 xác định được Real Madrid và Liverpool là 2 đội gặp nhau tại trận chung kết ở Kiev (Ukraina) vào ngày 26/5 tới.
Với tất cả những gì đã xảy ra, tranh cãi hay đồng thuận thì việc thừa nhận về sự xứng đáng của 2 cái tên này là điều nên làm. Tuy nhiên, trên đường đi của mình, họ đã làm nảy sinh một câu hỏi cho giới chuyên môn, cho những đối thủ mà họ để lại phía sau, rằng “tại sao nhiều đội chơi hay hơn mà vẫn bị loại?”.
Real Madrid “cửa dưới” cả 2 trận trước Bayern Munich; Juventus cũng đã chơi tốt hơn nhà ĐKVĐ ở trận tứ kết lượt về; Liverpool không phải lúc nào cũng áp đảo được AS Roma; Manchester City không tệ khi đối đầu Liverpool; Paris Saint Germain tạo ra nhiều cơ hội trước Real Madrid; Barcelona có trận lượt đi thuyết phục trước AS Roma; Tottenham từng đẩy Juve vào “cửa tử”; Chelsea từng khiến Barca run rẩy; Hoặc Sevilla cũng có đôi lúc làm Bayern bối rối…http://xemdagaonline.blogspot.com/
Đó là những điểm nhấn kể từ khi Champions League trở lại vào giữa tháng 2, với các vòng loại trực tiếp.
Các đội chơi hay hơn, đa phần, phải dừng lại. Phải chăng, đó là sự bất công?
Khi Champions League chưa có VAR (công nghệ video hỗ trợ trọng tài), sai sót, bất công là điều không thể thiếu. Là sự tồn tại hiển nhiên mà từ bao lâu nay tất cả vẫn thừa nhận. Sự bất công chỉ được cảm nhận rõ hơn, và được đòi hỏi nhiều hơn, khi công nghệ xuất hiện.
http://thichgada.blogspot.com/
Trọng tài – câu chuyện muôn thuở, luôn được đặt dưới kính hiển vi của mọi góc nhìn tỉ mỉ nhất để phân tích. Dĩ nhiên, kéo theo đó là đánh giá chủ quan của từng người. Thậm chí, cả thuyết âm mưu cũng được nói đến khi sự nhận xét kèm theo yếu tố cảm xúc.
Trọng tài “luôn ở vị trí hàng đầu” nếu cần phải tìm lý do khi mọi chuyện không đi đúng hướng, nhưng những ông Vua áo đen có phải là lý do duy nhất để trả lời cho câu hỏi “đội chơi hay hơn vẫn bị loại”?
Có nhiều cách để nói về “đội chơi hay hơn”. Thứ nhất, chơi hay hơn và áp đảo hoàn toàn về số cơ hội thì có Bayern trước Real Madrid. Thứ hai, chơi hay hơn trong một lượt trận thì có Barca, Juve. Thứ ba, chơi hay hơn trong một phần không nhỏ của cả 2 lượt trận có Tottenham, Man City, Chelsea.
Điểm chung? Họ đều đã bị loại và sẽ xem chung kết qua truyền hình hoặc tranh thủ vài ngày nghỉ dưỡng trước khi dự World Cup.
Một khi đã đặt các trọng tài vào tình huống “nếu”, thì cũng phải đổi lại rằng, pha bóng chạm tay của Marcelo có còn đáng để tranh cãi "nếu" Bayern tận dụng tốt những cơ hội tạo ra trong cả 2 lượt trận? Có khi họ còn coi đó là “quà tặng” Real Madrid nếu tỷ số là 5-2, 7-2 sau trận đấu tại Munich!
Tranh cãi nhiều về Marcelo, nhưng không nhiều sự bàn tán về pha cản bóng (đang hướng vào khung thành) bằng tay của Trent Alexander-Arnold bên phía Liverpool mà trọng tài cũng không thổi penalty. Ở đây, Roma có những thời điểm chơi hay hơn Liverpool, nhưng sai lầm của họ nhiều hơn trong 180 phút.
Barca dẫn đối thủ 3 bàn sau lượt đi với Roma mà quên mất họ từng tạo ra một cuộc ngược dòng còn kỳ vĩ hơn. Hoặc họ cho phép mình ở một đẳng cấp để tin rằng, cách biệt 3 bàn là quá lớn trong bóng đá hiện đại. Đó là sai lầm của HLV về lựa chọn có tính… “ăn non”.
Tottenham đá quá hay trước Juve và đã đưa mình vào thế thuận lợi. Nhưng sự hưng phấn quá đà và non kinh nghiệm dẫn tới cái giá phải trả là vô cùng đắt.
Tương tự như vậy, Man City xưng bá ở Premier League nhưng vẫn còn quá non, quá say đòn trong cuộc chơi loại trực tiếp.
Chelsea chơi hay trước Barca tại Stamford Bridge nhưng rốt cuộc lại bất lợi vì tỷ số 1-1.
PSG cũng có quyền tiếc nuối vì cơ hội tạo ra mà bỏ lỡ trước Real Madrid, tiếp nối bởi Juve và Bayern – 2 đội đều để đối thủ tạo lợi thế tỷ số sau lượt đi.
Rạng sáng nay thôi, Roma đã có đến 4 bàn vào lưới Liverpool – thừa cả yêu cầu nếu nhìn vào tỷ số thua 2-5 ở lượt đi. Nhưng rốt cuộc, đại diện Italia vẫn bị loại trước ngưỡng cửa thiên đường bởi 2 bàn thua tại Olimpico. Sai lầm không thể tha thứ.
Và như thế, tựu chung lại, tự bản thân các đội bóng phải là nguyên nhân quan trọng nhất cho xu hướng “đá hay vẫn bị loại”.
Khái niệm “hay” không chỉ dừng lại ở việc nhiều cơ hội, kiểm soát trận đấu, mà còn là sự tập trung, tỉnh táo, bản lĩnh và biết tận dụng. Bởi bóng đá hiện đại không còn sự tồn tại đương nhiên của khái niệm “mạnh được, yếu thua”. Chơi hay mà nóng vội, thiếu tập trung, phạm sai lầm hẳn nhiên phải là hậu quả.
Vậy, “chiến thắng cho kẻ ít sai lầm hơn” có phải một cách trả lời cho câu hỏi “vì sao chơi hay hơn vẫn bị loại”?